Canalblog
Suivre ce blog Administration + Créer mon blog

Mỉm cười với cuộc sống .

18 février 2011

Hoang Mang

no_need_to_speak_by_da_bu_di_bu_da
Anh đã ở bên em lúc cuộc đời em, chuyện học hành của em chẳng ra gì. Thật nực cười, đúng lúc em vui mừng vì có vẻ như sự nghiệp em bắt đầu gặt hái được kết quả khả quan, thì anh muốn ra đi. Không thể nào hai việc cùng tốt đẹp được sao?
Em không muốn mất đi tình yêu, hạnh phúc của mình, vì mất rồi, thì tâm trí, tinh thần có còn minh mẫn, sáng suốt, thoải mái để học được chăng?

Em cảm thấy thật tổn thương. Vì sao em không được anh yêu nữa? Phải chi cuộc đời như một bài toán công trừ nhân chia thì em đã không âu lo buồn phiền đến như vầy. Em nặng tình. Các lần trước đều chỉ là đơn phương, vậy mà kéo dài biết bao năm ngồi ghế nhà trường, cay đắng. Anh có ý nghĩa với em như thế nào anh hiểu không, mối tình đầu của em?  Làm sao em có thể tiến tới được một khi vẫn còn nặng lòng với anh?

Làm bạn? Xin lỗi, em dù có rộng lượng đến mức nào, vẫn đâu phải là phật. Đâu thể nói cho qua là cho qua. Em có thể nói cười vui vẻ với anh, nhưng em biết là em đau khổ. Làm sao em có thể chấp nhận anh làm quen với người khác được?

Em không biết nên vui hay nên buồn.
Em không biết nên tin vào điều gì.
Em mất phương hướng.
   
Em nên vui vì chúng ta vẫn cư xử với nhau như lúc trước, lúc em vẫn còn tin vào tình yêu, vẫn biết được mình đang yêu và được yêu. Hay nên buồn, vì có vẻ như anh không còn tin rằng ta có thể tiếp tục được lâu nữa.
Khi em hỏi anh bằng một giọng dũng cảm nhất có thể, "Anh có thể cho tình yêu giữa hai ta một cơ hội thứ hai không?", em đã vui đến nhường nào vì câu trả lời đơn giản nhưng đầy đủ: "Vậy em nghĩ chúng ta đang làm gì?". Chúng ta nắm tay nhau đi dọc trên phố đông người qua, vào ngày lễ Valentine.

Không một ai tin vào chuyện tình cảm của chúng ta. Bây giờ đến anh, anh bắt đầu hoang mang. Anh không biết định nghĩa tình cảm dành cho em là gì nữa.
Nhưng em tin. Em tin anh đang lầm. Chúng ta sẽ vược qua được thôi. Cứ cho là em lạc quan, hay mù quáng. Gì thì gì, em vẫn không bỏ cuộc.
Vì chúng ta đã cho nhau một cơ hội thứ hai. Có thách thức cả thế giới, em sẽ làm. Hết sức mình.
Em yêu anh. Và em là con gái, mà con gái thì vốn mạnh mẽ.

Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.



Publicité
4 février 2011

Buồn

Trong suốt mối quan hệ của chúng ta, đây là lần tôi buồn nhất.
Bây giờ nhớ lại, lúc mới quen và lần cãi vã lớn đầu tiên, tôi thất nực cười quá đỗi. Ghen tuông hờn giận trẻ con rồi cũng qua, để rồi nhận ra, có lẽ lỗi không phải ở người khác, mà chính là ở hai ta.

Tôi sống quá tình cảm. Nói thì cứng, nhưng thật ra dễ mềm yếu. Khi chúng ta đã bên nhau được đến năm thứ ba, tôi những tưởng mọi chuyện đều tốt đẹp. Và chẳng nhận ra vấn đề đâu hết.

Anh có biết anh làm tôi phải khóc, phải buồn thật nhiều không?
Tôi không còn biết tin vào anh, biết tin vào tương lai của chúng ta. Anh mang đến cho tôi cái tin sét đánh, rằng thì là không biết sau này có gặp ai khác, rằng thì là chúng ta ở xa nhau và rằng thì là còn sự nghiệp. Tôi không còn là chính tôi trong ba ngày sau đó. Tôi không mường tượng được làm sao tôi có thể vượt qua ngần ấy bài vở trong trường để đối mặt với chính tôi, với tình cảm của tôi và với anh.
Hơn hết, tôi đã cố không khóc, không cho mọi người thấy cái tôi bi lụy, si tình đó. Tôi có từng trách bạn bè tôi, trong lúc buồn lo, sao không cho tôi biết, để tôi làm được chút gì đó. Vậy rồi, tôi cũng cư xử y vậy. Tôi đã lo, đã buồn hết mức vậy rồi, thì làm sao để bạn bè lo thêm làm gì...
Tôi mệt lắm rồi.
Và trong cái thời gian chờ đợi để gặp mặt anh, tôi nguôi ngoai dần. Tôi đâm đầu vào việc, làm hết cái này đến cái khác. Nhưng vấn đề nó vẫn nằm đó, chực chờ ngoi dậy. Cố không nghĩ tới, không có nghĩa là đã giải quyết được.

Khi tôi đã nghĩ rằng, mọi việc tôi đều làm được. Rằng tôi là con gái, và con gái thì mạnh mẽ. Rằng năm mới thì sẽ ổn cả thôi mà. Mẹ gọi đến, và nói cho tôi cái tin mà đáng lẽ tôi không nên nghe. Tôi giận ghê lắm.
Tại sao chứ? Tại sao lại nói ngay lúc này chứ? Nhiều lúc mẹ có suy nghĩ cho con không? Nói như vậy, rồi hỏi con cố gắng, thì làm sao được. Mẹ có biết mẹ làm con buồn thêm gấp bội không? Biết đâu chính vì khi nghe mẹ nói như vậy, chính vì tin vào cái tin đó, mà mọi chuyện rốt cuộc lại trầm trọng thêm và không còn cứu vãn được nữa!
Một ý nghĩ một khi đã bị tiêm vào đầu, thì khó mà dứt ra được. Nghi ngờ, không tin tưởng... tất cả sẽ làm tan vỡ hết tình cảm cố công gây dựng của tôi với anh suốt bao năm qua.
Khi mới quen anh, tôi cũng đã một lần không tin, và bỏ ngoài tai. Tôi mong muốn mình cỏ thể làm lại một lần nữa.

Thật khó có thể quên một người. Tôi không biết giải thích như thế nào, vì sao tôi yêu anh đến thế. 20 năm, tôi chưa khóc cho ai nhiều như vậy. Tôi vốn không phải đứa hay khóc, đó là những gì tôi tưởng trước đây. Giờ tôi biết, tôi là người cứng đầu, nặng tình cảm, dễ xúc động và không muốn làm phiền, làm bận tâm người khác.
Tôi khó mà có thể nói ra lời chia tay, chấm dứt cái tình cảm mà tôi trân trọng hết mực này. Tôi khó mà chấp nhận cái sự thật này.

Tôi ghét phải nói rằng, tình cảm, còn hay mất, đâu phải do mình tôi quyết định. Thật buồn khi mình yêu người nhưng người không yêu mình nữa.
Tôi cố tô vẽ cuộc đời màu xanh lá, đạp lên chông gai mà đi tiếp, nhưng rồi nhận ra, đến một lúc nào đó, màu xanh nhạt phai. Không phải trong tôi, mà trong người khác.

Bài blog viết không đầu cũng không đuôi. Cốt chỉ để tuôn hết muộn phiền, bực dọc.
Tôi không nghĩ chuyện tới đây là hết. Tôi tin vào một kết thúc đẹp. Tôi vẫn còn cơ hội, chúng ta vẫn còn hy vọng.
Tôi sẽ không đánh mất hy vọng. Tôi sẽ không đánh mất cơ hội.
Tôi sẽ thay đổi, nhưng tôi không đánh mất mình.

Cám ơn, và xin lỗi, và xin hết.

21 novembre 2010

Lo

cloud1Bạn bè thường nghĩ tôi là người vui vẻ nhất, vô lo, vô tư, không bận tâm.
Nhưng thực rằng không phải.

Tôi là người hay lo.
Chỉ thường là người ta không thấy, không nhận ra. Có chăng vì tôi hay đùa giỡn, hay cười cười, vui vẻ cả làng.
Cũng có khi, mặc dù không ý thức, nhưng tôi cũng muốn giấu, vì nhiều khi lo vu vơ, lo không căn cứ, vậy mà cứ lo như vậy.

Hồi xưa "bệnh" không nặng như bây giờ. Từ khi lên đại học, stress cứ gọi là trên từng cây số, thì ôi thôi không ngày nào không lo. Lo hết cái này, cái này hết, thì lại lo đến cái khác. Rồi từ khi yêu, và được yêu,...

Gần đây nhiều chuyện không vui xảy ra quá. Chuyện buồn một bạn trong lớp, chuyện buồn một nhỏ bạn thân từ 10 năm nay ở nơi xa, chuyện buồn của nhỏ bạn ở nơi gần, và chuyện buồn của riêng mình. Càng lo bạo.

Lo chuyện bạn bè, nó ở nơi xa vậy, có ăn uống đầy đủ không, có người nói chuyện cho đỡ buồn không, có vui vẻ chuyện tình cảm không...
Lo chuyện bạn bè, nó quyết định đột ngột như vậy, rồi rủi thằng kia không phải người tốt rồi sao, sau này nó cuộc sống có hạnh phúc không, chuyện học hành bằng cấp ra sao...
Lo chuyện bạn bè, nó vừa chia tay với bạn trai như vậy, cuộc tình lỡ dỡ quá, đã nguôi ngoai chưa, có kiếm được việc làm mà quên đi chưa, có khóc nữa không...
Lo chuyện bạn bè, nó dường như bị mất phương hướng trong cuộc sống rồi, không tin vào tình yêu nữa rồi, có tìm lại được những cảm xúc chân thành ngày xưa chưa...

Tôi vốn cục mịch vụng về, không thường đưa ra lời khuyên hay. Rốt cuộc chỉ có thể làm cục đá ngồi nghe và đưa khăn giấy, và lo cho bạn.

Lo chuyện của mình. Cứ lo cứ sợ, sau này sẽ ra sau. Vì người hay lo vốn lo rất xa.

Yêu thật là hạnh phúc, nhưng yêu lúc tuổi đời còn trẻ, không có gì chắc chắn cả. Chuyện học hành sự nghiệp rồi sẽ đưa chúng ta về đâu?

Tôi không tìm thấy một điểm giao nhau giữa dự định tương lai của hai ta cả.
Tôi không tìm thấy được điểm tựa của gia đình trong chuyện tình cảm của mình, sự cách biệt thế hệ và cách biệt suy nghĩ thật đáng sợ.
Tôi mệt mỏi, lo lắng, buồn bã, phải chăng chỉ vì tôi là người hay lo hay là vì hoàn cảnh thật sự đáng để hai ta phải bận tâm?
Tôi ghét làm sao phải thừa nhận rằng ta chỉ có thể sống cho hiện tại, chuyện ra sao về sau không ai đoán trước được.
Tôi là một người cứng nhắc và hay lo, cái triêt lý sống đó, tôi không thể "sống" được. Thế mà càng già càng lớn càng bẽ bàng nhận ra nó đúng.

Nhưng rồi chợt nghĩ...
Nếu tôi không thương mến bạn bè,
Nếu tôi không yêu anh, thì có phải chẳng cần lo lắng đến thế sao?
Có phải tôi sẽ nhẹ nhàng thanh thản, sống vô tư lự sao?
Và có phải tôi không còn là người nữa không?
Và vì tôi là người, tôi đã chọn cho mình những ràng buộc tình cảm đó, những tình thâm mà tôi không tiếc công xây dựng suốt 22 năm có mặt trên đời này.

Tôi không tiếc, tôi không hối hận.
Tôi là một người cứng nhắc và hay lo, và tôi nghĩ tôi sẽ không dễ thay đổi.
Chỉ cần một chút thời gian để tôi vực dậy. Gạt bỏ cái "lo".

Mỉm cười với cuộc sống.

14 avril 2010

Làm trẻ con thật dễ

Làm trẻ con thật dễ.
Học ăn, học nói, học lễ, học văn. Sống ở nhà, ở với gia đình, đùm bọc chở che.
Buồn vui giận hờn, chỉ xoay quanh miếng bánh nhỏ không được ăn, món đồ chơi xinh không được mua, hay vì điểm thì chỉ có 9/10 mà thôi.
Làm trẻ con thật dễ.
Dễ giận, dễ tha thứ, dễ kết bạn. Sống trong thế giới hồn nhiên.

Vậy mà, trẻ con, thì muốn được lớn nhanh, để làm người lớn.
Có biết rằng, cuộc đời đâu chỉ màu hồng?
Có biết rằng, gia đình đâu thể mãi chở che người lớn?
Có biết rằng, khó làm sao, một thế giới mà người lớn sống với người lớn?
Có biết rằng, lòng người lớn, làm sao lấy được thước đo?

Làm người lớn thật khó.
Chuyện nhỏ, chuyện lớn, đều buồn, đều đáng để đau đầu.
Một chi tiết nhỏ, cũng đáng để tâm. Một lời nói nhẹ, cũng làm rơi nước mắt.
Làm người lớn thật khó.
Chuyện buồn, chuyện vui, không biết sẻ chia với ai.

Người lớn, đêm dài, vắt tay lên trán, lại mơ về được làm trẻ con.
Nhưng làm sao được. Con tàu thời gian chỉ có một chiều mà thôi.
Đã đi rồi, thì cứ đi mãi thôi. Đi thật xa.
Buồn.Vui.Giận.Hờn.

Người lớn lại tiếp tục cuộc hành trình tìm lại bản thân mình, tìm lại phần trẻ con ngày xưa.



22 mars 2010

Một truyện ngắn, ngắn thôi...

Biển dạt dào sóng vỗ. Bao năm rồi em mới về lại đây. Quen mà lạ. Nơi bắt đầu và nơi kết thúc.

Lần cuối em đến, tóc em dài chấm lưng, giờ tóc ngắn, đen nhánh khỏe khoắn. Em không còn mơ mộng ngây thơ như ngày xưa, nhưng trái tim vẫn rạo rực một ước mơ, một niềm tin.

Em rảo bước dọc bờ biển, sóng cứ chực liếm các ngón chân dài sạm nắng rồi lại dạt ra xa. Em bước nhẹ, rồi vụt chạy, thoắt chân sáo, vờn với sóng.

Em mặc một bộ váy xanh màu nước biển, chấm hoa trắng; như muốn vẽ lại cảnh biển xanh trong vắt ngày mây trắng lững lờ trôi. Vì sao em lại về với biển, nơi chốn bình yên em rời bỏ để bước vào cuộc hành trình dài của cuộc đời ? Nơi em tạm biệt anh, để tiến gần hơn với ước mơ của mình.

Em cũng không biết. Không có câu trả lời. Chỉ biết khi em mở đôi mắt nâu thẳm thì em đã thu lấy cái cảnh trời nước quen thuộc này, thì đôi chân trần của em đã lún sâu vào cát ẩm bên bờ biển này.

Em đứng lặng, nghe biển hát, nghe gió hát. Và rồi em thấy anh.
Lâu thật lâu rồi em mới gặp mặt anh. Em vẫn hay chat, vẫn thường gửi mail, lâu lâu lại gọi điện. Em bị cuốn vào cái vòng xoay cuộc sống hối hả để thực hiện ước mơ của em, trong khi anh vẫn bình dị, vẫn thong thả tại chốn bình yên này.
Một mặt nào đó, em đã chọn ước mơ của em thay vì chọn tình yêu của anh. Em vẫn yêu anh, anh cũng vậy. Anh hiểu, em cũng hiểu. Tình yêu người lớn phức tạp làm sao, em nhỉ? Đâu phải như các truyện cổ ngày xưa, khi công chúa yêu hòang tử và hai người hạnh phúc đến cuối đời...

Anh vẫn cao, sạm nắng. Em nhận ra anh từ xa, nhưng có vẻ anh không nhận ra em. Em mỉm cười nhẹ, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh tiến về phía biển.
Khóac áo phông đen hơi sờn vai, anh bước chậm rãi, mắt dõi xa. Anh có vẻ không vui, sải bước vô định. Lạ, biển giờ chỉ có hai người, nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy em, dù em không ngừng nhìn anh.
Anh đứng hồi lâu. Mắt vẫn hướng về biển, và khẽ nói: "Nay em lại về với biển... về với anh...". Anh rút ra một mẩu giấy nhỏ màu xanh, gấp hình con hạc và phóng ra xa thật xa. Rồi anh không nói, không làm gì nữa. Chỉ đứng. Vẫn không nhìn ra em.

Và rồi em hiểu. Hiểu mọi chuyện.
Dấu chân em không hằn trên bãi cát như dấu chân anh. Gió biển thổi xuyên qua em chứ không vờn như đã vờn da thịt rắn chắc của anh. Em nhìn thấy anh, chứ anh không thể nhìn thấy em. Vì anh hiện hữu, còn em thì không.

Em hít một hơi sâu và bật khóc. Em không thuộc về thế giới này nữa. Em về đây, như một tiếc nuối không nguôi trước khi nói lời vĩnh biệt. Em về đây, để gặp anh.
Em đã thực hiện được những gì em mơ ước. Em đã gặp và yêu anh. Nay chỉ còn một việc em phải làm thôi.
Em tiến đến gần anh. Khuôn mặt anh khắc khổ hơn xưa nhiều quá. Anh có ước mơ của riêng anh, nhưng anh vẫn dành tình yêu của anh cho em. Thế là đủ, cảm ơn anh nhé.
Em vươn tay vuốt nhẹ gương mặt anh, vòng tay ôm lấy anh. Và rồi gió đưa em lên cao, cao mãi, dù vậy em vẫn kịp hôn lấy trán anh, thì thào vào tai anh lời tạm biệt. Em cảm thấy mình nhẹ hẫng, em tan vào không khí, em hòa mình theo luồng gió, em tan vào bầu trời rộng thênh thang.

Anh đứng lại, chợt nước mắt chảy dài. Vì nghe trong gió như tiếng em: "Cảm ơn vì đã yêu em". Anh biết đó là em, cô gái bé nhỏ của anh. Hai tay ôm lấy mặt, anh khóc. Nước mắt một người đàn ông vừa vĩnh biệt tình yêu của mình.

Kết thúc là một điểm khởi đầu.

Publicité
19 mars 2010

Mệt mỏi và tự nhiên thấy buồn

Đầu nhức như búa bổ. Vậy mà cứ phải ngồi trước máy tính, đánh đánh, gõ gõ.

Tự nhiên cảm thấy buồn, buồn ghê lắm. Mệt thì đúng rồi, nhưng tại sao lại buồn?

Điệu nhạc buồn da diết "You are not alone" cứ thánh thót bên tai. Tại sao lại buồn?

Buồn vì những chuyện vu vơ. Buồn vì những chuyện xưa như trái Đất. Tự nhiên buồn, vậy thôi.

Vậy ngày mai sẽ lại vui lên chứ nhỉ? Ừ, rồi sẽ lại vui lên thôi. Dũng cảm lên.

Nếu có lúc nào cảm thấy mệt, cảm thấy buồn, thì hãy dừng lại một tí, ngẫm nghĩ một hồi lâu, hít một hơi sâu rồi lại sẽ đi tiếp được thôi.

Ừ, vậy nhé, Đan ơi.

28 février 2010

Đón chào BLOG mới

Blog Yahoo 360 đi vào dĩ vãng, chôn luôn cả kỷ niệm về cái nhật ký ảo đầu tiên của tôi.

Vốn thường không quen viết nhật ký, sổ thì không thiếu đâu, nhưng lại không quen viết. Xưa, viết nhật ký sợ người ta xem, người ta biết nỗi lòng của mình. Nay, lạ, viết nhật ký đưa người ta xem. Có chăng giờ con người cô đơn đến thế sao?

Tự dưng muốn viết blog. Nhiều tâm sự, nhiều nỗi lòng quá, nói mãi không hết, không vơi buồn. Viết ra có lẽ thanh thản hơn nhiều.

Viết để sống tiếp. Để tiếp tục mỉm cười với cuộc sống.

Một ngày mới.

pictures_photos_romantic_colorful_sweets_da308039

Publicité
Mỉm cười với cuộc sống .
Publicité
Publicité